tuần, như thường lệ tôi lững thững đi bộ đi về nhà, ngửa cổ ném cái giấy gói đã vo tròn và cốc giấy vào thùng rác rồi bấm thang máy lên tầng. Tôi nheo mắt để cắm cái chìa khóa vào lỗ, thì bỗng có một bóng người lao vào tôi và ôm chầm lấy tôi từ sau lưng. Mùi thơm quen thuộc, tiếng khóc quen thuộc làm tôi chợt thừ người ra. – Em… nhớ… anh! Em… nhớ… anh… nhiều… lắm! Tiếp theo là giọng nói dịu dàng ngắt quãng cất lên. Tôi xoay người, ngây người ngắm.