Tuy nhiên, Tâm không kịp nói ra sự ngần ngại này thì trong miệng của nàng đã nhanh chóng ngậm lấy cái đầu con cặc của ông bác sĩ, ông ta hẩy hẩy nhẹ nhàng ra điều báo cho Tâm biết việc nàng phải làm sao. Tâm hơi nghiêng đầu sang phía háng của ông bác sĩ, nàng nuốt sâu cái thân con cặc tươi rói hồng hào của ông ta. Bỗng nhiên tự ái trong Tâm nổi lên. Nàng nghĩ thầm: “Chắc mình cũng cần cho thằng cha bác sĩ này biết, Tâm không phải là một thứ đàn bà nhà quê, việc bú cặc cũng phải để cho ông ta sai khiến…” Nếu ông ta dám nghĩ về Tâm như thế thì một là bác sĩ đã quá coi thường Tâm, hai là ông ta đã đánh giá sai lầm về người con gái á Châu nhỏ bé mà ông ta đang “khám bệnh”.