Kiều Hạ Linh e thẹn quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn vào Vũ Hoàng Huy, nhưng bàn tay kia xoa nắn ngực cô thành đủ loại hình dạng cảm giác vô cùng chân thật nên Kiều Hạ Linh cứ rên khẽ: “A… a… a… Ưm… ưm… ưm…”.
Vũ Hoàng Huy khẽ hỏi: “Cảm giác thế nào hả Hạ Linh?”.